“Dân Chủ” hay “độc tài” đều là những phạm trù Văn Hóa - tức là từ suy nghĩ, lời nói, hành động ... hình thành nên thói quen, tập quán, truyền thống ...
Trong cuộc sống xã hội, sẽ có rất nhiều điều được coi là mặc nhiên, chúng được / bị hình thành một cách âm thầm và lâu dài từ suy nghĩ, lời nói, hành động ..., rồi được / bị hình thành một cách âm thầm và lâu dài thành thói quen, tập quán, truyền thống ..., rồi được / bị hình thành một cách âm thầm và lâu dài thành ... Văn Hóa ...
Vì Văn Hóa được / bị hình thành một cách âm thầm và lâu dài như vậy, nên con người ít khi nhận ra sự tồn tại cùng với những tác động cũng âm thầm và lâu dài của nó. Nhưng rõ ràng Văn Hóa chính là Tính Cách, là Dân Tộc Tính quyết định SỐ PHẬN của con người và dân tộc.
“Gieo suy nghĩ, gặt hành động ; gieo hành động, gặt thói quen ; gieo thói quen, gặt tính cách ; gieo tính cách, gặt số phận” ( Danh Ngôn ).
Một con người, dù là non trẻ hay già lão, cũng đều có Văn Hóa.
Một dân tộc, dù là bán khai hay văn minh, cũng đều có Văn Hóa.
Không có con người hay dân tộc nào “vô Văn Hóa”, mà chỉ có con người hay dân tộc có “Văn Hóa cao, tốt” hay “Văn Hóa thấp, xấu”.
Ở Việt Nam, tôi biết là các quan chức cộng sản mặc nhiên quan liêu, độc tài, tham nhũng ..., và nhiều người dân cũng mặc nhiên chấp nhận sự quan liêu, độc tài, tham nhũng ... đó, coi đó là bình thường, thậm chí là công bằng, lẽ phải. Nó do cái Văn Hóa Phong Kiến coi vua là “thiên tử thế thiên hành đạo” - “con trời thay trời trị dân”, coi quan lại là “phụ mẫu chi dân” - “cha mẹ của dân”, coi người dân là “thương sinh xích tử” - “dân đen con đỏ”, coi “một người làm quan cả họ được nhờ” ... vv ...
Rồi cũng từ cái Văn Hóa đó, người ta mặc nhiên coi chuyện một anh cán bộ cầm dù che nắng che mưa cho một ông quan chức là chuyện bình thường, một anh bảo vệ cõng một ông cán bộ qua chỗ lụt là chuyện bình thường, một anh dân thường quỵ lụy khúm núm đút lót hối lộ cho một ông công chức là chuyện bình thường ... vv ...
Chỉ đến khi cái Văn Hóa đó được / bị đem ra so sánh với một nền “Văn Hóa cao, tốt” khác, như Văn Hóa Dân Chủ kiểu Mỹ chẳng hạn, người ta mới nhận ra rằng đó là cái “Văn Hóa thấp, xấu”.
Một dân tộc còn cái Văn Hóa Nô Lệ, thì chắc chắn sẽ bị Nô Lệ.
Một dân tộc có cái Văn Hóa Tự Do, thì chắc chắn sẽ được Tự Do.
Một dân tộc còn cái Văn Hóa Độc Tài, thì chắc chắn sẽ bị cai trị bởi Độc Tài.
Một dân tộc có cái Văn Hóa Dân Chủ, thì chắc chắn sẽ được tự chủ bằng Dân Chủ.
Muốn thay đổi SỐ PHẬN DÂN TỘC, thì trước tiên phải thay đổi nhận thức về Văn Hóa, thay đổi VĂN HÓA DÂN TỘC.
Văn Hóa do hành vi chủ quan của con người tạo ra, nhưng lại được hình thành một cách khách quan, người ta không thể tự nhủ trong lòng hay hét to lên với mọi người rằng “tôi là người có Văn Hóa cao, tốt / thấp, xấu”, thì sẽ trở thành người có Văn Hóa cao, tốt / thấp, xấu.
“Dân Chủ” hay “độc tài” đều không đến từ hiện tượng danh nghĩa của những tuyên bố, tuyên ngôn, quốc hiệu, đảng hiệu ..., mà đến từ bản chất Văn Hóa.
Chế độ hay đảng phái nào cũng tự xưng là “Dân Chủ”, “Cộng Hòa”, nhưng chẳng phải lúc nào cũng “Dân Chủ”, “Cộng Hòa” !
Chẳng có chế độ hay đảng phái nào tự xưng là “độc tài”, nhưng vẫn có “độc tài” !
Đoạn video ngắn dưới đây cho ta thấy những biểu hiện về mặt hiện tượng phản ánh bản chất của một nền Văn Hóa “Dân Chủ”, “Cộng Hòa” :
Người lính đang-làm-nhiệm-vụ chào vị tổng thống theo đúng bổn phận, vị tổng thống đang-làm-nhiệm-vụ quên chào lại thì ông phải có bổn phận xin lỗi và sửa sai.
Người lính đang-làm-nhiệm-vụ được vị tổng thống đang-làm-nhiệm-vụ thực hiện bổn phận xin lỗi và sửa sai, thì anh cũng nhận lời nói xin lỗi và hành động sửa sai theo đúng bổn phận, đứng nghiêm và bắt tay vị tổng thống bằng một tay theo đúng bổn phận, đúng nghi lễ quân cách, và đúng lễ độ NHÂN CÁCH.
Người lính và vị tổng thống có chức vụ khác nhau, nhưng có NHÂN CÁCH như nhau.
Tướng Lưu Á Châu từng có bài phát biểu “Sự đáng sợ của nước Mỹ”, trong đó đã nhận xét về người Mỹ :
“Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh. Một dân tộc như thế mà không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới.”
Tôi luôn cảm thấy rợn người vì NHỤC NHÃ, dù chỉ là NHỤC NHÃ thay, cho những kẻ khúm núm xun xoe dùng cả hai tay để bắt tay lãnh đạo, lom khom cúi mọp người nhận bằng khen của lãnh đạo, lon ton xăng xái cầm dù xách nón che cho lãnh đạo, quỵ lụy quỳ gối chụp hình chung với lãnh đạo ... vv ... Cả hai đều THIẾU NHÂN CÁCH !!!
Người Mỹ quan niệm nếu một người Mỹ NHỤC NHÃ là cả nước Mỹ NHỤC NHÃ, nên người Mỹ đã không sỉ nhục nhau sau nội chiến !
Người Việt Nam đã sỉ nhục nhau sau nội chiến, nên cả nước Việt Nam đã phải chịu NHỤC NHÃ !
Những kẻ cho rằng sỉ nhục đồng bào mình là “vinh quang vĩ đại thần thánh, tiến bộ ưu việt đỉnh cao ...” là do chúng không biết xấu hổ, tức VÔ SỈ !!!
Ai muốn tự hào “bốn ngàn năm văn hiến”, hãy nhìn vào người Mỹ chỉ với “hơn hai trăm năm lập quốc” ( chính xác là 2016 - 1776 = 240 năm ) !!!
“tự hào” hay TỰ HUYỄN !?!
“vinh quang” hay NHỤC NHÃ !?!
“vĩ đại” hay TI TIỆN !?!
“thần thánh” hay QUỶ MA !?!
“tiến bộ” hay LẠC HẬU !?!
“ưu việt” hay PHẢN ĐỘNG !?!
“đỉnh cao” hay HẠ ĐẲNG !?!
... vv ...
Không cần trả lời với ai khác, hãy tự trả lời với chính mình !!!
# “A nation that has its own shame of being a nation is about to turn his greatness.”
Một dân tộc biết tự co mình về sự xấu hổ là một dân tộc sắp bật mình đến sự vĩ đại.
[ Johann Wolfgang von Goethe ( 1749 - 1832 ) - thi sĩ, văn sĩ, kịch tác gia, tiểu thuyết gia, họa sỹ, khoa học gia người Đức, một trong số ít những người được xem là “nhà thông thái”, một trong những vĩ nhân của nền văn chương thế giới ]
SỰ DỐI TRÁ, SỞ DĨ CÒN TỒN TẠI ĐƯỢC, ĐÔI KHI, KHÔNG HẲN VÌ CÓ NGƯỜI CÒN TIN NÓ, MÀ VÌ CÓ NGƯỜI CÒN THỜ Ơ, CAM CHỊU, THỎA HIỆP, HAY THẬM CHÍ, ĐỒNG LÕA VỚI NÓ !!!
CẦN PHẢI THAY ĐỔI VĂN HÓA VIỆT NAM, TỪ TÂM THẾ “THẦN DÂN” - “ĐỘC TÀI” SANG TÂM THỨC “CÔNG DÂN” - “DÂN CHỦ” !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét