Tôi là người cực đoan
Trong con mắt bạn bè, cha mẹ, anh chị em ruột, họ hàng tôi là người cực đoan.
Bởi tôi quá kĩ lưỡng trong chọn đồ ăn thức uống, bởi tôi quá kĩ lưỡng trong sinh hoạt hàng ngày.
Phải, tôi là người cực đoan so với mọi người, BỞI VÌ TÔI SỢ BẨN. Cái bẩn mà tôi nói đến ở đây, không phải cái bẩn thông thường sạch bẩn, mà bởi vì tôi sợ hóa chất, tôi sợ bệnh tật, tôi không có nhiều tiền đi bác sĩ, tôi sợ chết đau đớn, cái chết vì bệnh tật.
Con người ta, ai rồi cũng phải chết, có sinh ắt có diệt. Nhưng chết như thế nào mới là điều quan trọng. Một cái chết nhẹ nhàng, không đau đớn, không sợ hãi, không sân hận. Một cái chết trong tỉnh thức, chỉ như là tạm biệt cõi tạm này, ta đi về cõi thật. Thử hỏi không phải là tuyệt vời hay sao. NGUYỆN ĐI TRONG TỈNH THỨC. Vâng, đó là nguyện ước của tôi nếu như tôi từ giã cõi tạm này.
Xung quanh tôi, quanh bạn, quanh tât cả chúng ta là đồ bẩn. Thực phẩm bẩn, nước bẩn, không khí bẩn. Mọi thứ đều quá tải khả năng chịu đựng của con người. Tôi không có đủ khả năng để chọn cho tôi và gia đình một môi trường sống tốt, do đó tôi buộc phải tự bảo vệ bản thân và gia đình bằng việc hạn chế tối đa nạp đồ bẩn vào người.
Vì sao tôi tự làm tât cả: từ việc trồng rau, làm sữa, làm bánh, làm giá, làm đậu.... cái gì tôi cũng muốn tự làm. Bởi vì tôi không dám mua đồ ngoài chợ.
Mọi người vẫn bảo tôi, ai cũng như tôi, thì người ta sản xuất ra bán cho ai, ngành công nghiệp sập tiệm chứ phát triển làm sao. Nếu ai cũng như tôi, thì xã hội làm sao phát triển được.
Tại sao mọi người không ngồi tĩnh lại, nhìn nhận lại cuộc sống của mình và đặt ra câu hỏi: VÌ SAO CHÚNG TA MẮC BỆNH? VÌ SAO NGÀY MỘT NHIỀU BỆNH LẠ? VÌ SAO CON NGƯỜI NGÀY MỘT ĐỘC ÁC HƠN? VÌ SAO XÃ HỘI NGÀY MỘT ĐẢO ĐIÊN HƠN?
Đã một lúc nào đó, mọi người ngồi tĩnh lặng và suy nghĩ về những vấn đề này chưa. Thay vì cái gì cũng cho vào mồm, thay vì tham gia những buổi hội họp thâu đêm suốt sáng, thay vì ngồi trên bàn lẩu tới 11h đêm chưa dứt, mọi người đã bao giờ nhìn nhận lại chưa.
Nếu như tất cả chúng ta đều nhận ra vấn đề, nếu như tất cả chúng ta chọn cho mình một cách sống khoa học. Nếu như tất cả chúng ta đều tẩy chay đồ bẩn, thì tự khắc người sản xuất, người kinh doanh phải làm đồ sạch.
Chừng nào bạn còn chấp nhận sử dụng những sản phẩm độc hại, chừng đó người sản xuất còn chưa thay đổi. Tại sao họ phải thay đổi, khi mà người tiêu dùng chấp nhận nó. Nhưng nếu hàng bẩn sản xuất ra không bán được cho ai thì buộc họ phải tự thay đổi để tồn tại.
Mẹ tôi vẫn thường mắng tôi mỗi khi trả tiền rau giúp tôi. Rằng mua mớ rau mấy chục nghìn mà vẫn mua. Ai cũng bảo, ăn như gia đình tôi thì lấy đâu ra tiền. Bởi bất cứ cái gì tôi dùng cũng đắt gấp đôi ba so với sản phẩm cùng loại trên thị trường. Nhưng thực tế, tôi không tốn quá nhiều tiền bạc vào chi tiêu gia đình hằng ngày. Bởi tôi chỉ mua lượng vừa đủ, ăn vừa đủ, ăn đơn giản, và tiết kiệm.
Thay vì ăn cả một rổ rau to mua ngoài chợ, nhưng là rau bẩn, tôi chỉ cần ăn vài cọng rau sạch. Thay vì đi nhà hàng, với cái hóa đơn lên đến tiền triệu, tôi chọn nấu ăn cho gia đình. Tôi thích được tự tay nấu cho người thân của tôi những món ăn đơn giản nhưng đầy năng lượng yêu thương. Thay vì mua những đồ ăn chế biến sẵn ngoài thị trường tôi chọn cách tự làm cho gia đình. Thay vì ăn cho thỏa ham muốn của cái mồm tôi chọn ăn vừa đủ lượng cơ thể cần thiết.
Các con của tôi, chúng chưa đủ lớn để tự bảo vệ mình trước cám dỗ của cuộc sống. Chúng tôi là cha mẹ, chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ, dẫn dắt con mình lựa chọn cách sống khoa học. Có thể, với mọi người, như vậy là cực đoan, là cấm đoán. Tôi biết, con tôi vẫn thèm uống sữa bò, thèm được ăn xúc xích, thèm được ăn thịt, thèm được ăn bánh kẹo, thèm nhiều thứ. Nhưng tôi luôn hướng con tôi tới cuộc sống lạnh mạnh ăn uống đúng khoa học bởi nó là trách nhiệm của chúng tôi. Khi con ốm con đau còn cha mẹ thì vất vả. Tôi không muốn con tôi đau, tôi không muốn vất vả chăm con ốm. Vì thế tôi chọn cách mà mọi người vẫn nói là "cực đoan".
Công việc buôn bán của tôi liên quan tới thực phẩm, hàng ngày tôi nhận được lời đề nghị tư vấn cho con em khách hàng. Mọi người biết cách sống của tôi, tin tưởng vào kiến thức và kinh nghiệm của tôi để tìm sự tư vấn. Tôi rất vui vì điều đó. Vui mà cũng buồn, bởi những người thân của tôi lại không tin vào điều đó, không nghe lời khuyên của tôi và còn kháng cự cho rằng tôi sống cực đoan.
Vậy đó, thêm một sự trải lòng của bà mẹ hai con.
Phải, tôi là người cực đoan so với mọi người, BỞI VÌ TÔI SỢ BẨN. Cái bẩn mà tôi nói đến ở đây, không phải cái bẩn thông thường sạch bẩn, mà bởi vì tôi sợ hóa chất, tôi sợ bệnh tật, tôi không có nhiều tiền đi bác sĩ, tôi sợ chết đau đớn, cái chết vì bệnh tật.
Con người ta, ai rồi cũng phải chết, có sinh ắt có diệt. Nhưng chết như thế nào mới là điều quan trọng. Một cái chết nhẹ nhàng, không đau đớn, không sợ hãi, không sân hận. Một cái chết trong tỉnh thức, chỉ như là tạm biệt cõi tạm này, ta đi về cõi thật. Thử hỏi không phải là tuyệt vời hay sao. NGUYỆN ĐI TRONG TỈNH THỨC. Vâng, đó là nguyện ước của tôi nếu như tôi từ giã cõi tạm này.
Xung quanh tôi, quanh bạn, quanh tât cả chúng ta là đồ bẩn. Thực phẩm bẩn, nước bẩn, không khí bẩn. Mọi thứ đều quá tải khả năng chịu đựng của con người. Tôi không có đủ khả năng để chọn cho tôi và gia đình một môi trường sống tốt, do đó tôi buộc phải tự bảo vệ bản thân và gia đình bằng việc hạn chế tối đa nạp đồ bẩn vào người.
Vì sao tôi tự làm tât cả: từ việc trồng rau, làm sữa, làm bánh, làm giá, làm đậu.... cái gì tôi cũng muốn tự làm. Bởi vì tôi không dám mua đồ ngoài chợ.
Mọi người vẫn bảo tôi, ai cũng như tôi, thì người ta sản xuất ra bán cho ai, ngành công nghiệp sập tiệm chứ phát triển làm sao. Nếu ai cũng như tôi, thì xã hội làm sao phát triển được.
Tại sao mọi người không ngồi tĩnh lại, nhìn nhận lại cuộc sống của mình và đặt ra câu hỏi: VÌ SAO CHÚNG TA MẮC BỆNH? VÌ SAO NGÀY MỘT NHIỀU BỆNH LẠ? VÌ SAO CON NGƯỜI NGÀY MỘT ĐỘC ÁC HƠN? VÌ SAO XÃ HỘI NGÀY MỘT ĐẢO ĐIÊN HƠN?
Đã một lúc nào đó, mọi người ngồi tĩnh lặng và suy nghĩ về những vấn đề này chưa. Thay vì cái gì cũng cho vào mồm, thay vì tham gia những buổi hội họp thâu đêm suốt sáng, thay vì ngồi trên bàn lẩu tới 11h đêm chưa dứt, mọi người đã bao giờ nhìn nhận lại chưa.
Nếu như tất cả chúng ta đều nhận ra vấn đề, nếu như tất cả chúng ta chọn cho mình một cách sống khoa học. Nếu như tất cả chúng ta đều tẩy chay đồ bẩn, thì tự khắc người sản xuất, người kinh doanh phải làm đồ sạch.
Chừng nào bạn còn chấp nhận sử dụng những sản phẩm độc hại, chừng đó người sản xuất còn chưa thay đổi. Tại sao họ phải thay đổi, khi mà người tiêu dùng chấp nhận nó. Nhưng nếu hàng bẩn sản xuất ra không bán được cho ai thì buộc họ phải tự thay đổi để tồn tại.
Mẹ tôi vẫn thường mắng tôi mỗi khi trả tiền rau giúp tôi. Rằng mua mớ rau mấy chục nghìn mà vẫn mua. Ai cũng bảo, ăn như gia đình tôi thì lấy đâu ra tiền. Bởi bất cứ cái gì tôi dùng cũng đắt gấp đôi ba so với sản phẩm cùng loại trên thị trường. Nhưng thực tế, tôi không tốn quá nhiều tiền bạc vào chi tiêu gia đình hằng ngày. Bởi tôi chỉ mua lượng vừa đủ, ăn vừa đủ, ăn đơn giản, và tiết kiệm.
Thay vì ăn cả một rổ rau to mua ngoài chợ, nhưng là rau bẩn, tôi chỉ cần ăn vài cọng rau sạch. Thay vì đi nhà hàng, với cái hóa đơn lên đến tiền triệu, tôi chọn nấu ăn cho gia đình. Tôi thích được tự tay nấu cho người thân của tôi những món ăn đơn giản nhưng đầy năng lượng yêu thương. Thay vì mua những đồ ăn chế biến sẵn ngoài thị trường tôi chọn cách tự làm cho gia đình. Thay vì ăn cho thỏa ham muốn của cái mồm tôi chọn ăn vừa đủ lượng cơ thể cần thiết.
Các con của tôi, chúng chưa đủ lớn để tự bảo vệ mình trước cám dỗ của cuộc sống. Chúng tôi là cha mẹ, chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ, dẫn dắt con mình lựa chọn cách sống khoa học. Có thể, với mọi người, như vậy là cực đoan, là cấm đoán. Tôi biết, con tôi vẫn thèm uống sữa bò, thèm được ăn xúc xích, thèm được ăn thịt, thèm được ăn bánh kẹo, thèm nhiều thứ. Nhưng tôi luôn hướng con tôi tới cuộc sống lạnh mạnh ăn uống đúng khoa học bởi nó là trách nhiệm của chúng tôi. Khi con ốm con đau còn cha mẹ thì vất vả. Tôi không muốn con tôi đau, tôi không muốn vất vả chăm con ốm. Vì thế tôi chọn cách mà mọi người vẫn nói là "cực đoan".
Công việc buôn bán của tôi liên quan tới thực phẩm, hàng ngày tôi nhận được lời đề nghị tư vấn cho con em khách hàng. Mọi người biết cách sống của tôi, tin tưởng vào kiến thức và kinh nghiệm của tôi để tìm sự tư vấn. Tôi rất vui vì điều đó. Vui mà cũng buồn, bởi những người thân của tôi lại không tin vào điều đó, không nghe lời khuyên của tôi và còn kháng cự cho rằng tôi sống cực đoan.
Vậy đó, thêm một sự trải lòng của bà mẹ hai con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét