Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Ông lão ăn xin và cái tát dành cho chủ nhà hàng vì cho thức ăn thừa khiến anh này phải sững người nhận ra…

Khi chúng ta đang có đầy đủ thức ăn, nước uống và quần áo thì ở ngoài kia vẫn còn biết bao người không có gì để ăn, không có nơi để ngủ…Mỗi người, mỗi hoàn cảnh nhưng họ đều mang những câu chuyện khiến chúng ta phải suy ngẫm. Câu chuyện của lão ăn mày dưới đây thật khiến chúng ta không khỏi chua xót rơi lệ.
Mùa đông giá lạnh, tuyết phủ kín khắp nơi đã nhiều ngày, các cửa hàng trên phố buộc phải đóng cửa, nhưng quán lẩu mang tên “Xuyên Muội Tử” lại vô cùng đông khách. Ông chủ tiệm tươi cười tỏ ra khá bận rộn với công việc tính tiền.
Đúng lúc quán đang vô cùng đông khách, bỗng xuất hiện một lão ăn mày, ông đeo chiếc túi rách bên mình, mặt tím bầm vì giá rét, toàn thân gầy đen sạm đang cầm chiếc bát mẻ hướng đến khách trong quán mà nói: “Xin rủ lòng thương, tôi đã không có gì ăn trong nhiều ngày rồi.” Thực khách đang cao hứng, nhìn thấy lão ăn mày thì tỏ vẻ ghê tởm và xua tay đuổi đi.
Ông lão ăn xin bên đường
Lão ăn mày vừa lạnh vừa đói vẫn kiên trì xin từ bàn này sang bàn khác. Một số người thấy ông đáng thương đã cho ông chút tiền lẻ. Một số vị khách khác cảm thấy sự bẩn thỉu rách rưới của ông làm ảnh hưởng đến hứng thú thưởng thức hương vị món ăn liền la lớn: “Chủ quán, hãy đuổi lão ăn mày cút ngay đi, rồi hãy nghĩ chuyện buôn bán.” Hà Lương sau khi nghe xong liền sai mấy tên phục vụ bàn tới xốc nách mang lão ăn mày đẩy ra ngoài cửa tiệm.
Lão ăn mày bị xách ra ngoài trong miệng vẫn không ngớt nói: “Ông chủ, xin thương xót, cho tôi xin một chén canh nóng.” Nhưng Hà Lương vẫn không ngẩng đầu lên nhìn mà tiếp tục đếm tiền.
Lão ăn mày xin thêm một chén canh
Bên ngoài trời, tuyết vẫn không ngừng rơi. Ông lão ăn mày với đôi tay gầy trơ xương lạnh ngắt nhìn qua cửa kính của quán lẩu. Lòng của lão càng trở nên lạnh hơn. Ông suy nghĩ tự hỏi, tại sao lại có người lạnh lùng như thế. Đột nhiên, ông nhìn chằm chằm Hà Lương với ánh mắt giận dữ ngậm đầy nước mắt, hai hàm răng không ngừng va vào nhau run lên cầm cập. Lúc này chủ quán vẫn cứ mải mê đếm tiền, đầu vẫn đang nghĩ dùng số tiền này để mua đồ trang sức đắt tiền và hưởng thụ niềm vui cùng bạn gái Thúy Thúy.
Đột nhiên chủ tiệm ngước mắt nhìn lão ăn mày và thoáng chút suy tư, chủ quán suy tính, vừa không ảnh hưởng chuyện buôn bán, lại vừa có thể làm phúc, vậy là chủ quán đã sai phục vụ bàn lấy chút nước lẩu thừa của khách mang cho lão ăn mày và ra hiệu đuổi lão đi xa một chút. Lão ăn mày nhìn túi thức ăn, cầm lấy và đá một cước, túi nước lẩu văng vào trong đống tuyết. Hà Lương vừa nhìn theo bóng lưng lão ăn mày vừa mở miệng mắng: “Tên ăn mày bẩn thỉu, sao không lạnh chết đi cho rồi. Lần sau nếu nhìn thấy lão, mọi người không được cho vào quán nhé.”
Ngoài kia là một khung cảnh thật khác
Lúc 10 giờ đêm, ngoài trời đang có bão tuyết, một số tuyến đường đã bị đóng băng, nhưng trong tiệm vẫn thấy khách ăn đầy quán. Hà Lương càng bận rộn hơn, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Một người ghé tai Hà Lương nói: “Ông chủ, lão ăn mày giữa trưa lại đến nữa rồi.” – “Đuổi hắn đi đi.“, Hà Lương không thèm nhìn qua gương mặt của lão ăn mày buông lời sắc lạnh.
Một lát sau, nhân viên phục vụ chạy tới nói với Hà Lương: “Ông lão ăn mày kia rất kỳ lạ. Ông nói rằng chỉ cần chủ quán nhìn ông ấy nghiêm túc một chút, ông sẽ không đến nữa.” – “Cái gì, để cho ta nhìn một cách nghiêm túc, ông ta tự cho mình là ai vậy. Phiền quá đi, mau đuổi hắn cút đi, đừng trở ngại ta phát tài.” Hà Lương đang nói thì thấy lão ăn mày đã đứng trước mặt từ khi nào. Ông dùng hết sức mình bạt cho Hà Lương một bạt tai, miệng buông ra nhưng âm thanh run rẩy: “Hà Lương à, Hà Lương… Lương tâm của ngươi bị chó ăn hết rồi hả ...” Lúc này, Hà Lương vô cùng phẫn nộ, mở trừng mắt nhìn lão ăn mày, tay giơ lên nắm đấm, quát: “Tên điên, ngươi đang làm gì vậy?…” Đột nhiên nắm đấm của Hà Lương bị ngưng lại trên không trung, kinh ngạc thốt lên: “À, ông là … ông là...” – “Hừ! Nhận ra tên ăn mày thối tha này rồi phải không?“, lão ăn mày cười khinh nhạt nói.
Thực khách tại quán đã bắt đầu hỏi đây là ai, họ buông đũa xuống nghe lão ăn mày nói với giọng run run: “Mẹ ngươi mất sớm, ta đã làm việc vất vả để nuôi ngươi trưởng thành. Sau khi tốt nghiệp trung học, ngươi ở nhà chơi bời lêu lổng, đột nhiên một ngày chạy về nói muốn ra ngoài làm ăn, còn lấy trộm khế ước nhà đem bán và rời đi không tin tức.
Năm năm qua, ta không biết rằng ngươi còn sống hay đã chết. Dù sao cũng không có nhà để ở, ta đã lang thang ăn xin khắp nơi, vừa đi vừa dò la tin của ngươi. Thật, ông trời có mắt, hôm nay đã để ta gặp được con trai mình, nhưng không ngờ lương tâm người lại lạnh lùng như thế. Dù ngươi không có nhìn nhận ta là cha, nhưng trời lạnh như thế, ngươi có bao giờ nghĩ, không có nhà ở, cha của ngươi sẽ sống thế nào? Liệu có bị chết cóng không? Mấy năm qua như thế nào? Hừ! Nhìn hình dáng ngươi như vậy, mấy năm qua chắc làm ăn khấm khá lắm, nhưng hẳn là đã quên đi cha mình từ lâu.”
Cha...!” Lúc này Hà Lương mới đỏ mặt.
Cha dạy đúng lắm ạ! Bởi vì năm đó con quá ích kỷ, làm hại cha không có nhà để ở. Nhưng cha đã không oán trách, lại còn đi tìm con nữa. Còn bản thân con, chỉ biết kiếm tiền hưởng thụ cuộc sống giàu sang. Con không ngờ rằng, người thân duy nhất lại phải đi ăn xin nơi đầu đường như thế. Hà Lương ơi Hà Lương! Lương tâm của ngươi ở đâu rồi.” Hà Lương nhìn cha mà suy nghĩ trong tâm. Anh thật muốn tự đánh vào mặt mình mấy cái tát.
Cái này trả ngươi.” Lão ăn mày trả lại túi đồ ăn thừa mà lúc trưa Hà Lương đưa cho, giờ nó đã đóng băng. Nói xong, lão liền quay đầu bước đi. Một luồng gió lạnh thổi vào, ai đó đã quát lên: “Mau đuổi theo!” Lúc này Hà Lương mới bừng tỉnh gọi to: “Cha!” và chạy theo ông…
Cuộc đời bèo dạt mây trôi, đời người dài như thế mà chẳng tránh được chữ “ngờ”. Ông lão ăn mày sau bao năm lăn lộn xin ăn không ngờ lại gặp đúng con trai mình làm ông chủ một của tiệm. Anh Hà Lương không ngờ rằng trong cuộc sống đang sung túc, có tiền, có của  lại gặp đúng cha mình là một kẻ ăn mày lang thang. Và chính vì có chữ ngờ ấy Hà Lương mới nhận ra sự bất hiếu của bản thân mình: vì tiền mà quên đi người đã sinh ra ta.
Con người, có những người chỉ vì một chữ “tiền” ấy mà quên cả người đã cho ta cuộc đời- cha mẹ. Hỏi, nếu không có mẹ mang nặng đẻ đau, nếu không có cha dày công nuôi dưỡng thì liệu rằng chúng ta có được thân thể này, có được ngày hôm nay?
Câu chuyện không chỉ nhắc nhở bậc con cái cần hiếu thuận với cha mẹ, mà còn muốn nhắc nhở mỗi người, làm người nên biết giúp đỡ những hoàn cảnh khốn khó, éo le, đừng chỉ nghĩ đến bản thân mình mà vị tư, ích kỷ. Mỗi sinh mệnh đều là vô cùng đáng  trân quý, sự giúp đỡ nhỏ nhoi của bạn đôi khi có thể mang đến sự sống quý giá. Hãy cho đi để lòng mình không lạnh lẽo, sự sẻ chia sẻ mang lại niềm vui và phúc báo về sau, thiện hữu thiện báo
http://nhanmenh.com/ong-lao-xin-va-cai-tat-danh-cho-chu-nha-hang-vi-cho-thuc-thua-khien-anh-nay-phai-sung-nguoi-nhan-ra/

Thứ Hai, 12 tháng 6, 2017

Bài viết bị bắt buộc gỡ bỏ..Thanh tra tỉnh sao dám thanh tra em bí thư tỉnh ?

Nguyễn Văn Trung Sơn
Bài viết bị bắt buộc gỡ bỏ… Chia sẻ mạnh lên các bạn, có thế thanh tra chính phủ mới vào cuộc…
Một bài Viết quá hay của Dân Việt về bà Hoàng Thị Huệ, vợ ông Phạm Sỹ Quý — Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Yên Bái có chị là bà Nguyễn Thị Thanh Trà — Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh Yên Bái, các bạn chia sẻ mạnh để mọi người cùng đọc và hiểu nhé!
Một bài Viết quá hay của Dân Việt về bà Hoàng Thị Huệ, vợ ông Phạm Sỹ Quý — Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Yên Bái có chị là bà Nguyễn Thị Thanh Trà — Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh Yên Bái, các bạn chia sẻ mạnh để mọi người cùng đọc và hiểu nhé!
Sẽ thật khó khăn cho đoàn thanh tra của tỉnh Yên Bái khi tiến hành thanh tra 13.000 m2 đất lâm nghiệp được biến đổi thần kỳ thành đất ở của gia đình ông Phạm Sỹ Quý – Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Yên Bái. Trong bối cảnh chị ruột của ông Phạm Sỹ Quý lại là bà Phạm Thị Thanh Trà – Bí thư Tỉnh ủy.
Và ngay cái công văn đề nghị báo chí dừng đưa tin chờ kết luận cũng là một dấu hiệu rõ nhất
Yên Bái là một tỉnh nghèo với tỷ lệ hộ gia đình nằm trong diện nghèo và cận nghèo cao trong top đầu cả nước. Hầu như năm nào Yên Bái cũng phải đặt ra chỉ tiêu giảm bớt hộ nghèo, xóa hộ cận nghèo.
Vậy mà đùng một cái, dư luận thật sự sốc khi chứng kiến biệt phủ không kém cạnh bất cứ một khu biệt phủ nào của ông Phạm Sỹ Quý – Giám đốc Sở Tài nguyên Môi trường của tỉnh này.
Đặc biệt, phần diện tích này được chuyển đổi từ diện tích đất rừng sang đất ở với 6 quyết định đồng thuận cùng được ký trong một ngày.
Người sở hữu khu đất này dĩ nhiên không đứng tên ông Phạm Sỹ Quý mà đứng tên bà Hoàng Thị Huệ, bà Huệ là vợ được pháp luật thừa nhận của ông Quý. Để rồi từ đất rừng mọc lên một biệt phủ xa hoa tráng lệ.
Tất nhiên là ông Quý trả lời truyền thông rằng việc chuyển đổi đất cho vợ ông là đúng quy trình, minh bạch. Cũng tất nhiên kinh phí để xây dựng biệt phủ là của vợ ông, cũng tất nhiên vợ ông kinh doanh rất đàng hoàng. Thêm lần tất nhiên nữa là bà Bí thư Tỉnh Yên Bái Phạm Thị Thanh Trà cũng đã chỉ đạo cấp dưới thanh tra tài sản của em ruột mình một cách cứ “chí công vô tư”.
13.000m2 đất không phải là một tổ kiến, một biệt phủ sừng sững giữa một tỉnh nghèo không phải là một tổ mối, một khối tài sản khổng lồ của vợ chồng quan chức cấp Sở trong tỉnh không phải là một tổ tò vò…
Thế nhưng, đến lúc báo giới loan tin thì cả hệ thống chính trị tỉnh Yên Bái mới giật mình. Vậy mới thấy vụ nổ súng nghiêm trọng tại phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh này hồi năm ngoái có phần giải thích được – công tác quản lý cán bộ lỏng lẻo đã dẫn đến kết cục đầy buồn bã ấy. Vậy mà cho đến giờ, lãnh đạo đương nhiệm ở Yên Bái vẫn chưa rút được bài học kinh nghiệm nào đáng kể.
Quan chức giàu cứ giàu, quan chức chưa bị phát hiện giàu thì cứ giật mình khi thấy quan chức khác bị phát hiện.
Báo cáo Chính phủ, Bộ Nội vụ nêu rõ: “Trường hợp ông Phạm Sỹ Quý (em trai bà Phạm Thị Thanh Trà – Bí thư Tỉnh ủy Yên Bái) – Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường Yên Bái chưa đáp ứng điều kiện, tiêu chuẩn về chuyên môn, nghiệp vụ ngạch chuyên viên chính, hiện đang học lớp quản lý nhà nước chương trình chuyên viên chính”.
Điều này có nghĩa là việc bà Phạm Thị Thanh Trà khi còn làm Chủ tịch UBND tỉnh Yên Bái ngày 9.9.2016 ký quyết định bổ nhiệm em trai mình làm Giám đốc Sở Tài nguyên – Môi trường là bất hợp lý.
Trả lời báo chí về vấn đề này, bà Trà khẳng định việc bổ nhiệm ông Quý không có gì để gọi là ưu ái. Đây là quyết định của tập thể Thường trực Tỉnh uỷ và Thường vụ Tỉnh uỷ Yên Bái, theo “quy trình cực kỳ chặt chẽ”.
Đã chặt chẽ lại còn sai, thì giả mà chưa chặt chẽ thì không biết cái sai ấy còn đến đâu.
Tiền nhân luận “cái sảy nẩy cái ung”, thế nên có lẽ cơn giật mình của lãnh đạo tỉnh Yên Bái xung quanh 13.000m2 đất lâm nghiệp hóa thành đất ở của vợ ông Phạm Sỹ Quý bắt nguồn từ chính việc bổ nhiệm bất chấp chưa đáp ứng điều kiện này, chưa đáp ứng tiêu chuẩn kia của ông Phạm Sỹ Quý.
Ai cũng biết công tác đề bạt cán bộ luôn được quy định rất cẩn trọng theo pháp luật, từ sức khỏe cho đến trình độ rồi các tiêu chuẩn khác. Thế mà, cứ như một chuyển động đều, năm hôm ba ngày dư luận lại chứng kiến một thiếu sót này, một bất hợp lý kia. Điều kỳ lạ nữa chính là những trường hợp đề bạt bất hợp lý ấy toàn rơi vào người nhà, người thân hay chồng vợ của các vị lãnh đạo đương nhiệm.
Câu chuyện của ông Phạm Sỹ Quý sẽ chẳng đi đâu về đâu, cũng sẽ chẳng có kết luận cuối cùng nào khác ngoài mấy chữ “đúng quy trình, đúng pháp luật”, những từ khóa như “khối bộc phá” khiến niềm tin nhân dân nổ tung.
Muốn không hiện hữu những từ khóa quen thuộc mà đầy phẫn nộ ấy, nhất định phải có một đoàn thanh tra khác từ Trung ương về Yên Bái để thay thế cho đoàn thanh tra của tỉnh này.
Cuối cùng thì vẫn là, chờ xem quyết tâm làm trong sạch bộ máy của lãnh đạo đến đâu, lúc ấy có lẽ mới bàn sâu thêm được.
http://m.danviet.vn/…/thanh-tra-tinh-sao-dam-thanh-tra-em-t…
Video và hình ảnh có nguồn từ Facebook.